“Mình quá lười biếng, quá yếu đuối, không thể bắt mình làm những gì cần phải làm. Mình thấy là mình có tài, nhưng dường như không thể phát triển được bất kỳ tài năng nào. Mình luôn bị phân tâm bởi những thứ khác. Mình ghét khi người khác thành công. Họ giỏi hơn. Họ có năng lực hơn, dũng cảm hơn. Mình cảm thấy xấu hổ và tội lỗi vì cảm thấy như vậy. Mình lẽ ra phải tốt hơn. Mình thật đáng ghê tởm. Mình là một kẻ đáng khinh. Thành thật mà nói, mình ghét bản thân mình!“
Đây là những gì luôn diễn ra trong tâm trí tôi từ khi tôi có thể nhớ. Tôi đã cố gắng hết sức để che giấu nó. Bảo vệ thế giới khỏi điều đó. Tôi đã luôn mỉm cười và luôn giả vờ. Nhưng đó không phải là sự thật. Tôi mệt mỏi với việc sống một cuộc sống giả tạo.
Niềm hy vọng của tôi là tôi biết mình cần phải làm gì. Nhờ thiền, tôi đã có được sự thông thái để hiểu điều đó. Tôi cần chấp nhận bản thân như mình như nó vốn là. Sự chấp nhận sẽ đến khi tôi thừa nhận những suy nghĩ và cảm xúc tiêu cực của mình và buông bỏ tất cả.
Kỹ thuật này rất đơn giản. Tôi chỉ cần thừa nhận với bản thân tất cả những tiêu cực, tất cả sự xấu hổ và tội lỗi, tất cả sự ghen tị, tất cả sự căm ghét mà tôi mang trong lòng. Và rồi, tôi buông bỏ, và buông bỏ, và buông bỏ. Dần dần, tâm trí tôi trở nên nhẹ nhàng hơn. Tôi bắt đầu cảm nhận được hy vọng từ bên trong. Có một lối thoát khỏi nhà tù này. Có một sự kết thúc cho nỗi đau khổ. Cuối cùng thì cũng có niềm vui.
MICHAEL LINDQVIST